[Notes: an English translation of this post can be found here.]
Ba của con,
Bằng cách này hay cách khác, con biết rồi ba sẽ đọc được lá thư này. Con phải bắt đầu từ đâu? Tự hào về người cha đáng kính một đời hi sinh để lo cho con cái? Hay kể lể những tháng ngày buồn bã nhất con đã trải qua suốt thời thơ ấu? Xã hội này và bạn bè con sẽ ngoảnh mặt quay lưng, hay bắt đầu nhìn con bằng ánh mắt khác? Thôi thì dù sao cũng một lần, con viết cho ba ít dòng. Để mỗi khi đêm về, những vết thương lòng không còn giày vò con được nữa.
Con vẫn biết sự khác biệt giữa hai thế hệ đã tạo một khoảng cách mà cha con mình chẳng bao giờ hiểu nhau được. Ba giữ vai trò trụ cột gia đình, rất gia trưởng, luôn muốn người khác phục tùng theo ý ba. Còn con, như cánh chim lạc đàn. Ai cũng chỉ một lần được sống, nên con muốn tự đứng vững trên đôi chân mình. Một ngày nào đó, có thể con vấp ngã, nhưng con sẽ gắng đứng lên. Có nhiều lúc con tự hỏi về sự tồn tại của mình. Và cũng bao lần con mất niềm tin vào giá trị gia đình.
Lúc nhỏ, con rất tự hào về ba — một người chính trực và luôn sống mẫu mực; ba biết làm rất nhiều việc, dù trong hoàn cảnh khó khăn nào ba cũng vượt qua; ba hiếm khi mất uy tín với ai và cũng không khi nào chè chén bê bếch. Nhưng ba có biết, mọi người đều xa lánh ba, không ai dám gần ba lâu? Cả những chú bác thân nhất cũng ngại tiếp xúc với ba. Ba hà khắc với tất cả mọi người. Ai làm sai điều gì, ba giữ trong lòng và khó tha thứ. Các anh chị con đều sợ mỗi khi nhắc về ba. Sao mình không thể sống chan hòa với nhau?
Nhớ hồi bé xíu, cả nhà ngoại đều ghét ba, họ cũng ghét luôn cả con. Nhưng con vẫn thương ba, đơn giản vì ba là ba của con. Thậm chí người ta còn cắt ngang câu chuyện khi con vô tình chạy tới. Họ sợ con về học lại, rồi ba hạch sách mẹ. Con biết được nên chỉ im lặng, những gì nghe được sẽ như gió cuốn mây trôi. Lứa tuổi hồn nhiên mà con luôn mặc cảm về hoàn cảnh gia đình mình.
Con không mơ nhà cao cửa rộng, con chỉ ước những bữa cơm gia đình đủ mặt ba thành viên. Dù chỉ một tô canh rau đạm bạc với nồi tép kho, con cũng vui lòng. Nhưng con không dám ngồi chung bàn với ba, cha con mình không hợp khẩu nhau. Chỉ có mẹ cả đời sống nhẫn nhịn bên ba, mà lúc mẹ bệnh ba cũng không quan tâm. Có thời gian dài, con luôn bị ám ảnh, ngày nào nhà mình không có tiếng cãi vả chắc ăn cơm không ngon. Có bao giờ ba thấu hiểu cảm nhận của con?
Lên lớp ba lớp bốn, ba dạy con học. Ba mua cho con tấm bảng lớn, mỗi ngày ba dạy con đổi đơn vị. Tuổi còn mê chơi, con cứ làm sai hoài. Mỗi lần như vậy, ba đánh con thẳng tay. Sợ quá, con làm theo quán tính chứ thật ra trong đầu không biết gì. Ba đánh con nhiều đến nỗi con trở nên chai lì với cây roi. So với những đứa khác, con học rất giỏi, cũng không làm ba hài lòng. Ba thường nói: “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.” Giá như con là đứa mê chơi lêu lổng, không lo học hành, suốt ngày phá làng phá xóm… thì ba có nhận con không?
Mỗi lần đi học, con phải đến trước mặt ba để thưa gởi: “Thưa ba, con đi học!” Có khi con phải lặp đi lặp lại mấy lần để ba nghe thấy. Rồi ba mới cho con vài đồng tiền lẻ để ăn quà. Dần dà, con thấy việc giữ lễ phép như sự ép buộc, không xuất phát từ tấm lòng nữa nên con cũng không màng.
Nhớ hồi lớp năm, con được nhà trường cho đi du lịch thành phố. Đó là lần đầu tiên con đi chơi xa một mình, ba cho con được mười hai ngàn. Con reo mừng, tưởng là nhiều lắm. Nhưng ba biết không, số tiền đó ít ỏi đến nỗi con không mua được một món quà, nên con giữ nguyên mang về. Nhìn mấy bạn đầy đủ, thấy gì cũng mua, con mủi lòng mà nào dám trách.
Một lần, cô tổng phụ trách chọn con tham dự họp mặt người con hiếu thảo. Nghe bạn bè cùng trang lứa ca ngợi về người cha, con thấy hổ thẹn trong lòng. Con biết phải khoe ba của mình thế nào đây? Con kể về mẹ…
Con còn nhớ những hôm thật khuya, ba thức kêu con dậy đi lượm xoài. Cây xoài ngoài vườn rất to và say trái. Mấy trái chín thường rụng ban đêm, mà con vốn sợ ma đâu dám đi một mình. Thấy con ham, ba cũng ráng dẫn con đi. Có hôm lượm được ba bốn trái, con vui mừng hơn bắt được vàng. Rồi hai cha con về nhà ngủ tiếp, một lát sau ba đi làm, rồi sáng con đi học.
Trong giờ sinh học, bạn con mang theo cây sầu riêng làm mẫu vật. Sau tiết học, con xin về nhà trồng. Hơn chục năm rồi mà cây chưa có trái. Ba nói, mỗi lần ra thăm vườn, nhìn thấy cây sầu riêng ba nhớ những ngày con quấn quýt đeo chân ba. Vậy mà hồi đó, ba cố trồng cây thanh long làm chết cây điệp con trồng trước nhà. Con buồn mấy ngày liền.
Ba còn nhớ những lần cha con mình đi tắm sông? Ba cho con một cái bấp-xi, thả con ra giữa dòng, rồi bơi nhanh vô bờ. Giữa mênh mông sóng nước, con sợ lắm, chỉ nhìn về phía ba, cố bơi vào. Giờ nghĩ lại còn thấy ớn lạnh, nhưng hồi đó con rất thích. Con biết ba luôn dõi theo con. Cuộc đời như một dòng xoáy, nó có thể nhấn chìm mình bất cứ lúc nào. Nhưng có ba bên cạnh, con không còn sợ gì nữa.
Có hôm trời mưa tầm tã, sấm chớp ầm ầm, con sợ quá chạy đến võng nằm trên mình ba. Ba kể con nghe những ngày ba đi lính. Mẹ ngồi may cũng tiếp chuyện. Mẹ kể, thuở thiếu thời ba rất đào hoa, làm con cũng thấy hãnh diện. Rồi ba kể con nghe về đồng đội mình, về anh lính Mỹ. Từ bao giờ con đã nuôi ước mơ về vùng đất tự do. Có phải con sinh ra để thực hiện hoài bão của ba?
“Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày”
Con lớn dần theo tiếng mẹ ầu ơ. Năm học hết cấp II, con xin sang tỉnh học. Những ngày đầu sống tự lập, gặp muôn vàn khó khăn. Mỗi lần về nhà xin tiền là mỗi lần con khóc cạn nước mắt. Ba tính toán với con từng ngày. Con thấy mình vô dụng quá, từng tuổi đó mà vẫn phải sống phụ thuộc vào gia đình. Con muốn buông lơi tất cả. Nhưng rồi con cố bước tới, dẫu phía trước có biết bao điều con không lường được…
Giờ này, mọi chuyện đã qua. Có cay đắng mới biết quý trọng lúc ngọt bùi. Và câu chuyện về cha con mình vẫn chưa kết thúc, phải không ba?
Con của ba.
Oct 07, 2010 @ 16:54:47
Huhu, trời ơi, sao sp khổ vậy, trước giờ ko bik, thương sp quá hà, huhu
Oct 07, 2010 @ 17:11:33
@Đệ tử: Cũng đâu mấy người biết đâu đệ tử ơi. Nhiều khi nhìn vậy mà không phải vậy hén. 😉 Cảm ơn đệ tử đã thương cảm nhé!
Mar 28, 2011 @ 10:57:24
Gia dinh minh khong kho khan nhu gia dinh ban nhung minh cung da trai qua nhung ngay thang rat kho khan trong cuoc doi khi muon tim mot cho dua ,tim mot loi khuyen,tim mot tieng noi chung voi nguoi cha cua minh ,doi lai chi la su Doc doan.
Roi tu do minh to ra bat can ,minh coi nhu khong co su hien dien cua cha minh .khong noi chuyen ,ko goi dien,khong quan tam.
Cho den mot ngay……
Minh doc duoc mot quyen sach co 1 cau :” Nguoi ta khong the cho ban cai ma nguoi ta khong co ”
va minh thay rat dung vi cha minh duoc sinh ra trong mot gia dinh rat thieu tinh thuong ,rat thieu su cam thong ,ton trong nhau vay thi cha minh lam sao co su cam thong de cho minh .
Sau do minh da lan dau tien goi dien hoi tham suc khoe cha minh sau nhieu nam…..
Apr 08, 2011 @ 17:27:21
@duyvuong: Cảm ơn bạn đã cảm thông và chia sẻ câu chuyện về tình cha con. Mỗi người một hoàn cảnh. Và mình biết vài người cũng có trục trặc trong quan hệ gia đình. Cuộc sống vốn đã phức tạp, mình chẳng muốn thay đổi điều gì, chỉ chấp nhận sự việc rồi bước tới. Mình rất vui khi nghe mối quan hệ giữa bạn và cha mình đã hàn gắn phần nào.
Jun 08, 2011 @ 18:23:50
cứ đọc hoài đọc hoài mà cũng vậy .bây giờ cuộc sống của con đang nối bước cuộc đời của cậu ngày xưa …nhưng con mai mắn hơn vì con có cậu giúp con !cảm ơ cậu thật nhiều
Jun 09, 2011 @ 19:22:32
@công chúa hn/vc: Vậy là sao ta? 😕
Dec 22, 2012 @ 02:31:00
Hi anh trai. Cảm xúc bây giờ của em gái khó tả thật, đâu đó là cả một sự đồng cảm chân thành, những xúc cảm ngay lúc này của em gái lâu lắm rồi không ùa về….. cảm ơn một chữ “duyên” đã cho em gái làm bạn với anh trai, để được đọc những dòng chữ như biết nói thế này. 1h25 sáng em gái ko ngủ dc mà cứ bị cuốn theo từng câu chữ…
[paul] Cảm ơn em gái đã đồng cảm!
Jun 30, 2013 @ 18:54:39
Đây là chổ ( hay blog ) thứ 3 mà ba gửi cho con nảy giờ ba tìm lại 2 nơi ba gửi trước ko ra vậy làm sao ?.!. Làm sao có cách nào con chỉ ba !.
Oct 21, 2013 @ 05:14:50
Hi A2,
Den hom nay moi biet den cai blog nay cua a2, that vo tinh het suc!
Rat dong cam voi nhug bai viet cua a2, nao gio biet a2 hoc van tren 8 phay nhug dau biet van chuog doi dao cam xuc nhu vay.
Cai gi viet tu tam long, tu trai tim chac la deu nhu vay hen a2.
Con cha con me tren cuoc doi nay la mon qua vo gia ma k gi co the thay the duoc.
[paul] Đúng đó eg, viết từ tấm lòng thì có sao nó là như vậy. Thật ra trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng chỉ xảy ra có một lần. Nếu phải tiếc nuối thì nhiều quá, nên thôi cứ ghi lại, đến một lúc nào đó không còn nhớ nữa, mình có cái để nhắc nhớ, đúng không eg? Hoặc coi như khi viết ra, là để mình tạm gác nó qua một bên, trong tâm hồn, để chừa trống lấp đầy những cái mới. Héng!