Con đường

Do chỗ làm hiện tại nằm cách xa trung tâm nên thường ngày, tôi mất khoảng bốn mươi phút đi xe buýt. Lên xe, tôi lúc nào cũng bận rộn với chiếc điện thoại, không nghe nhạc xem phim thì cũng tranh thủ cập nhật tin tức, hay trò chuyện với mấy người bạn khác múi giờ. Cũng có khi bất chợt lòng mênh mang, tôi ngồi lặng yên nhìn cảnh vật hai bên đường.

Singapore không có những cánh đồng bát ngát; và thiên nhiên thì đã được con người vun vén. Nhưng đi đâu cũng thấy hàng cây xanh tốt, rong rêu bám đầy, làm gợi nhớ nhiều kỷ niệm về một miền quê yên bình. Quê hương–ai đi xa có nhớ? Với tôi thì nó đã nằm trọn trong trái tim.

Quê hương của tôi là con đường đi học những ngày còn thơ.

Con đường quê rợp bóng mát, uốn lượn dưới liếp dừa xanh, một bên là dòng sông hiền hòa, neo đậu mấy chiếc xuồng con. Mùa khô, con đường vàng tia nắng, đất nứt nẻ khát khao vì đợi chờ, đâu đó còn in đôi bàn chân bé xíu. Đi học về qua đoạn cát trắng, tôi kiếm tìm mấy tổ cút tròn xoe ngộ nghĩnh. Thấy tổ nào to sâu, tôi phồng mang thổi, bắt về mấy con cút bé xíu, bỏ vô cái muỗng dừa, rồi đổ đầy cát cho chúng làm tổ. Không gian chật chội, từng tổ cút chen nhau như những bông hoa đất trông thật đẹp.

“Cút cụt đuôi ai nuôi cút lớn?
Cút lấy chồng ai bồng cút con?”

Mùa mưa, đường lầy lội như cánh đồng mới kéo cày, mùi bùn non xốc lên tới mũi. Mỗi lần đi học tôi xăn quần quá đầu gối, tay ôm cặp tay xách dép, phải hết sức nhẹ nhàng tránh làm lấm chiếc áo trắng tinh. Nói thiệt là tôi rất thích đặt bàn chân trần lên từng thớ đất trơn mềm. Lúc đó tôi còn chưa biết mùi cực khổ, được đi học đã là niềm vui.

Mấy lúc mưa to, tôi xin đục ở ngôi nhà ven đường, mà cũng chỉ được đứng ngoài hành lang vì chân dính đầy bùn đất. Áo mưa của tôi là miếng mũ vuông vức khoác lên người như tấm áo choàng. Bữa nào trễ tôi mặc vào đại, rồi lao mình dưới cơn mưa xối xả, đầu đội chiếc nón kết ba mua cho.

Con đường vắng chỉ mình tôi nghe từng tiếng lộp độp trên đầu. Được một đoạn, nước mưa rút vào nón nặng trĩu, tôi bước chân càng nhanh. Ấy vậy mà ngày nào cũng đến trường đúng giờ, chưa khi nào bỏ học.

Trước khi vào lớp, tôi tạt ngang cầu tàu để rửa chân. Đó là một bến tàu nhỏ ghe xuồng tấp nập, luôn nhộn nhịp tiếng bước chân của mấy chú làm công vác nước đá. Nước lớn đứng trên bờ có thể thòng chân xuống rửa, nước cạn phải lội xuống một đoạn. Mé sông rất lài, lởm chởm đầy cọc nhọn cùng vô số viên đá lớn nhỏ. Thỉnh thoảng, tôi còn bắt gặp mấy đứa con nít đang lượm ve chai hay đi chài nước cạn…

(Còn tiếp)

Advertisement

Những lá thư không gửi: thư thứ nhất

[Notes: an English translation of this post can be found here.]

Chị thương mến, em biết chị sẽ không bao giờ đọc được lá thư này, nhưng em vẫn muốn viết. Em viết để ôn lại những kỷ niệm ngày bé thơ, được chị thương yêu, che chở.

Trước hết, em xin thú thật là không có ký ức gì về những ngày được chị ẵm bồng. Nhưng câu chuyện về chị em mình, em thuộc nằm lòng qua những lời mẹ kể. Ngày đó, nhà mình nghèo lắm, phải ở đậu. Ba mẹ thì đầu tắt mặt tối lo kiếm miếng ăn, nuôi mấy chị em mình. Nên từ nhỏ chị đã phải ở nhà trông em và phụ mẹ bếp núc. Tuổi thơ chị chịu nhiều thiệt thòi, cực khổ, ngày ngày mò cua bắt ốc. Có hôm vì mê chơi để em té, bị mẹ đánh đòn, chị cũng không hờn giận.

Hoàn cảnh gia đình mình cũng nhiều trớ trêu, nhưng em biết chị luôn thương em. Nhất là những ngày sống ở quê ngoại, mình thường bị người khác hiếp đáp, ghẻ lạnh, chắc chị còn nhớ? Rồi nhà mình dọn đi nơi khác, các chị lớn đã có chồng. Tuy chị không được học hành chu đáo, nhưng có củ khoai, trái ổi, chị cũng dành nguyên cho em. Đúng vậy không chị?

Ngày em đi học lớp một, bắt đầu biết cảm nhận về sự tồn tại thì chị cũng đã đi lấy chồng. Từ đó em ít được gặp chị, thiếu đi sự chăm nom ân cần từ vòng tay chị. Sang nhà chồng, chị càng thêm vất vả trăm bề nhưng lúc nào cũng kính trên nhường dưới, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ. Chị dạy cho em rất nhiều, nhưng bài học lớn nhất chính là đức tính của chị: làm người phải sống lương thiện, không tham lam, không lừa lọc.

Năm em học hết phổ thông, lên Sài Gòn, lại được ở gần chị. Những lần chị em mình gặp nhau, toàn kể chuyện vui. Nhưng cuộc đời chị nhiều lắm những nỗi buồn, em biết được qua đôi mắt chị. Em lớn rồi, mà chị vẫn lo cho em từng li từng tí. Nhiều lúc em nghĩ mình như đứa trẻ thơ, luôn luôn sống trong sự đùm bọc của chị. Em làm sai, chị luôn đỡ lời, chưa khi nào ghét bỏ em. Em suy nghĩ nông nổi, chị nhẹ nhàng khuyên lơi.

Chị còn nhớ, có món gì ngon, hai chị em cứ nhường nhau. Chị bảo, “món này ăn không ngon, chị không thích.” Chị nói vậy là để em được ăn nhiều. Em cũng cố ăn để chị vui. Tuy không nói ra, nhưng em thấy hết, hiểu hết.

Những ngày đầu em sống xa quê hương, em cũng có chị kề bên. Chị đi làm thật vất vả, mà mỗi khi em tới chơi chị luôn tươi cười. Em chưa có dịp dắt chị đi đây đó một vòng thì chị đã về.

Lần nào em về thăm nhà, dù bận rộn cách mấy, chị cũng ráng lên chơi, dắt theo mấy đứa cháu nhỏ để em khỏi buồn. Cả nhà quây quần một ngày, chị nấu em ăn rất nhiều món. Tuy mọi người chê dở, nhưng em ăn thấy ngon, vì đã quen đồ ăn chị nấu.

Bây giờ, em đã trưởng thành nhiều. Em chưa làm được điều gì lớn lao, nhưng chị luôn tự hào về em. Em đi dù xa cũng không bao giờ quên chị, người chị hiền hậu nhất, tuyệt vời nhất.

Em của chị.

Một ngày làm việc

Tôi chưa bao giờ là một ngôi sao hay nhân vật nổi tiếng để được phỏng vấn về lịch làm việc và sinh hoạt của một ngày. Nhưng tôi cũng muốn chia sẻ đôi chút để mọi người biết thêm về công việc của một nhân viên thiết kế web.

Buổi sáng tỉnh giấc từ lúc 6g, tắt chuông đồng hồ báo thức, ngủ tiếp một lát trước khi thức dậy hẳn. Thường là 6g30 hoặc 7g tôi mới ra khỏi giường, lật đật lấy bàn chải ngâm nước cho mềm mới đánh răng. Sau đó, chuẩn bị điểm tâm; thực đơn hằng ngày gồm bánh mì ăn với trứng gà ốp la, thịt chà bông hoặc kem. Hôm nào lười hay hết đồ dự trữ thì ăn mì gói. Xong bữa sáng là vội vàng tắm rửa, ủi đồ, thay đồ, chỉnh trang một chút, và rời nhà lúc 8g — sớm hơn, trễ hơn tùy bữa.

Từ nhà đến trạm xe buýt hoặc xe điện mất khoảng 5 phút đi bộ, rất tốt để khởi động cơ thể. Tôi thích đi xe buýt vì ít khách, dễ tìm được một chỗ ngồi, tha hồ mà đọc báo trên điện thoại, hay tranh thủ chợp mắt nếu còn ngây ngủ. Thời gian đến chỗ làm mất khoảng 50 phút, hơi bất tiện vì phải đổi xe, không có tuyến nào đi thẳng.

Công ty nằm xa trung tâm, tọa lạc trên một khu khá rộng, gồm bốn tòa nhà chính. Đây là công ty chính phủ, trực thuộc cấp bộ nên được bảo vệ khá nghiêm ngặt. Nhân viên buộc phải đeo bảng tên và thẻ ra vào. Tất cả các thiết bị ghi hình đều cấm sử dụng trong toàn bộ khuôn viên. Tuy là quy định gắt gao như vậy, nhiều nhân viên vẫn mang điện thoại có chức năng chụp ảnh vào. Lúc sử dụng phải hết sức thận trọng.

Giờ làm việc từ 8g30 sáng đến 6g tối, nghỉ trưa 45 phút. Thỉnh thoảng tôi đi làm đúng giờ hoặc sớm, đa phần tới trễ nửa tiếng. Sau khi đăng nhập vào hệ thống, tôi kiểm tra các thiết bị mình quản lý có làm việc tốt không, rồi chính thức bắt đầu làm việc. Việc đầu tiên là khởi động phần mềm quản lý thư điện tử, mở thường trực để nhận yêu cầu công việc. Bình thường buổi sáng ít khi có thư mới, trừ đôi khi yêu cầu hôm trước đến muộn. Thế là tôi tranh thủ đọc báo lấy tin tức. Trang đầu tiên là Google Fast Flip lướt qua danh mục khoa học công nghệ, rồi đến Digg Technology, và Smashing Magazine. Sau đó lần lượt đọc thêm các trang chuyên đề về thế giới Mac và các sản phẩm Apple như: MacRumors, Macworld… Hết các trang tin tiếng Anh, tôi bắt đầu lướt qua các trang tiếng Việt. Lúc này tin tức Việt Nam mới được cập nhật, như: VnExpress, Tuổi Trẻ Online, Thanh Niên Online…

Trưa trưa tầm 10g30 sẽ bắt đầu nhận yêu cầu từ các bộ phận. Công việc hết sức nhẹ nhàng: cập nhật trang web công ty và các trang nội bộ. Nhiệm vụ chính: cập nhật, xóa bỏ, thay thế, hoặc tạo mới các tài liệu, thông cáo báo chí. Khi nào công ty có đại biểu viếng thăm, các phòng ban sẽ gửi yêu cầu thiết lập bản tin chào mừng, được hiển thị trên các màn hình lớn đặt xung quanh các tòa nhà. Thông tin được trao đổi chủ yếu qua email, thỉnh thoảng bằng điện thoại. Tất cả đều phải thông qua phòng thông tin xét duyệt và được lưu trữ cho công tác kiểm toán.

Buổi chiều sau khi ăn trưa, nếu giải quyết hết các công việc — thường rất nhanh chóng, tôi lại tiếp tục nghiên cứu về thiết kế và phát triển web. Mấy khi buồn ngủ và có cảm hứng, tôi dành thời gian để viết. Tôi thích viết về miền quê Việt Nam, nơi tôi trải qua tuổi thơ. Sau khi hoàn chỉnh và biên tập thật kỹ, tôi cho đăng bài. Kết thúc một ngày làm việc lúc 6g.

Mưa hạ

Sáng nay đi làm, ngồi nhìn cơn mưa rơi tí tách từ khung cửa sổ xe buýt, tôi mơn man nhớ những kỷ niệm thời thơ ấu. Sáu năm sống vội ở Sài Gòn, ngày qua mau đêm chóng tàn, không đọng lại nhiều ký ức. Mưa Sài Gòn, những cơn mưa ào ạt. Tôi lúc nào cũng vội vã, chen chúc từng khoảng trống trên đường để mau chóng về đến nhà. Rồi chui rút và cuộn mình, vui mừng vì vừa thoát khỏi cơn mưa bất chợt.

Nhớ hồi nhỏ, tôi thỉnh thoảng về quê ngoại. Quê ngoại nghèo, nằm sâu hun hút, đung đưa cầu khỉ. Muốn đi phải lặn lội qua bao ruộng mía, vườn dừa, bờ chuối… tưởng chừng lâu lắm mới có người đi ngang. Nhìn mấy cây dừa già khằn đứng trọi lõi, thân hằn sâu vết tích những viên đạn thời xưa như những con mắt dõi theo vết chân người. Những liếp mía xanh rì mọng nước, gió vi vu làm những chiếc lá cọ vào nhau nghe rờn rợn. Những bụi chuối um tùm, lá cụp xuống tựa những bàn tay muốn níu với. Mấy mùa nước lớn phải lội qua dăm ba cái vũng nhỏ vì cây cầu tạm bợ cũng trôi mất. Ấy vậy mà tôi rất ham; lâu lâu được về ngoại là trong lòng nao nao, thích lắm.

Nhà ngoại chẳng có vườn cây trái gì đặc biệt, ngoài mấy cây mận hoang ngoài bờ. Hồi đó, tôi đâu có được đặc quyền gì, mọi người chỉ xem tôi như một thằng bé, không hơn không kém. Tôi cũng hay nghịch phá, hay kiếm cớ đi câu cá bóng dừa, đi nhá tép. Chỗ nào cũng lạ lẫm, mà thấy thân thuộc lạ lùng. Mấy hôm gan lì hơn một chút, tôi hay xuống nhà cậu Tư chơi. Nhà cậu có cây mận rất to ở phía sau và cây ổi say trái phía trước. Thi thoảng, tôi còn lén xuống ghe tập bơi; tập hoài cũng không bơi được. Chiếc ghe cứ quay vòng vòng không đi xa hơn. Người lớn bắt gặp hay la mắng, hù dọa. Rủi ghe chìm, tôi không biết phải làm sao. Vậy mà cứ mê, nằm chờ không ai chú ý là lại mò xuống ghe chơi. Ai thấy thì chối bay bảy – “Con chỉ ngồi chơi, chứ có làm gì đâu?”

Nhà ngoại mấy khi có đám giỗ, con cháu tập trung rất đông, cả trăm người. Con nít cũng nhiều, mà tôi thì đâu có quen ai, chỉ biết mỗi con dì Sáu và con dì Út. Mà tôi cũng ít được chơi cùng hai đứa đó, chắc có lẽ vì tôi nhỏ tuổi hơn. Thế là cứ thui thủi một mình.

Những lúc khác, nhà ngoại vắng tanh, tới lui chỉ có hai ông bà. Mẹ tôi thường xuống nhà dì Út chuyện trò, còn tôi thì nằm một mình trên võng. Nhớ lúc mưa tầm tã, trời tối đen như mực, hơi nước tạt vào nghe lạnh cả người. Lúc ấy còn nhỏ quá, tôi đâu biết nghĩ ngợi gì đến tương lai — sau này mình sẽ đi những đâu, làm những gì. Cứ nằm im nhìn những hạt mưa rơi rất nhanh, đâu có chờ đợi chi. Đôi lúc tôi tự hỏi: mưa rơi thành sợi, hay mưa rơi từng hạt?

Nước tràn vào tới thềm nhà, nước đục ngầu vì bùn đất. Tôi thích nhất là nhìn những bong bóng nước tạo thành do hạt mưa rơi xuống. Rồi hạt kế tiếp rơi, làm bong bóng vỡ tan. Cái này vỡ thì cái khác nổi lên. Cứ như thế. Xa xa văng vẳng tiếng ễnh ương nghe não ruột. Mà tôi cũng chưa biết buồn.

Tôi đang mơ giấc mơ dài

Tôi có một ước mơ về nước Mỹ. Tôi chưa bao giờ giấu diếm điều đó. Con đường để tôi biến ước mơ thành hiện thực vẫn còn rất dài phía trước. Nhưng tôi biết chắc mình sẽ bước tới và vẫn ấp ủ niềm tin.

Tôi rời khỏi Sài Gòn vào một ngày đầu tháng 11/2008. Đó là thời điểm vô cùng khó khăn với tôi nói riêng và với mọi người nói chung. Lúc đó, khủng hoảng kinh tế toàn cầu đang lan nhanh khắp nơi trên thế giới. Việt Nam cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Rất nhiều công ty phá sản, số lượng công nhân thất nghiệp tăng cao. Các công ty tư nhân bắt đầu giảm biên chế, điều chỉnh cơ cấu và cắt lương nhân viên. Tất cả hỗn độn như một mớ bòng bong. Tuy không trực tiếp bị ảnh hưởng, nhưng tôi vẫn quyết tâm ra đi, bỏ mặc những lời cảnh báo và hồ nghi. Hành lý mang theo chỉ vài bộ đồ, một máy tính xách tay và một cặp loa. Tôi sống không thể thiếu âm nhạc.

Ngày đầu đặt chân sang một quốc gia tiến bộ, bao háo hức và khát vọng chờ đợi. Thật may mắn cho tôi có được một cô bạn thân, nhỏ nhắn và tử tế, ra đón tận sân bay. Nhờ được chuẩn bị chu đáo nên không có sự cố gì xảy ra. Hai chúng tôi đón một chiếc taxi về nhà. Trên đường, bạn tôi giới thiệu sơ nét về Singapore. Đâu đâu tôi cũng thấy cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ. Nhìn cuộc sống chan chứa như vậy, niềm hy vọng trong tôi càng thêm dâng cao. Với những khu đồi nhỏ khắp nơi, Singapore được so sánh như thành phố Đà Lạt. Điểm khác biệt là ở đây nhiệt độ khá nóng bức, chứ không mát mẻ… Đến nơi quá ngọ, mọi người ở nhà đang chờ. Sau khi được giới thiệu qua loa, tôi đi ăn trưa cùng cả nhà. Hôm ấy thật là vui, mọi thứ đều mới mẻ, và tôi được chiêu đãi miễn phí.

Tuần lễ đầu tiên, tôi dành để tìm hiểu môi trường sống mới. Được sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, tôi cũng nhanh chóng hòa nhập với sinh hoạt ở đây. Nhưng ít ai biết được, những lo lắng vẫn canh cánh bên lòng. Lúc đấy trong túi tôi chỉ vỏn vẹn S$800, mà tiền thuê nhà đã mất S$300/tháng rồi. Ai gặp cũng khuyên lơi và bảo thời điểm này không thích hợp để tìm việc, vì các công ty lớn nhỏ đều cắt giảm số nhân viên nước ngoài. Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có niềm tin vào một sự may mắn nào đó. Có lẽ những ngày tháng vất vả trước đây ít nhiều cũng giúp tôi tin tưởng vào cuộc sống. Tôi đã trải qua nhiều thời kỳ khó khăn, nên thử thách trước mắt không làm tôi chùn bước. Con người thật khó sống nếu không còn niềm tin.

Hằng ngày, tôi đều ăn mì gói để tiết kiệm chi tiêu. Công việc tẻ nhạt sau khi no bụng là truy cập vào các trang kiếm việc để nộp hồ sơ. Sau hơn hai tuần, tôi nhận được vài cú điện thoại của các công ty tuyển dụng. Tôi được hẹn phỏng vấn và nhanh chóng có được công việc đầu tiên. Hợp đồng ngắn hạn (chỉ một tháng), lương ít ỏi, nhưng cũng giúp tôi cân bằng ngân sách để tiếp tục tìm những việc tiếp theo. Và cuộc sống như vậy tiếp diễn. (Mời xem bài Kinh nghiệm tìm việc ở Singapore.)

Môi trường sống ở Singapore có rất nhiều thứ để tôi học hỏi và rèn luyện. Tôi biết quan tâm tới những người xung quanh khi ra đường; sự hiện diện của mình cũng được người khác tôn trọng. Ở đây, tôi không bị chi phối bởi những điều nhỏ nhặt và có thời gian làm những việc có ý nghĩa.

Môi trường làm việc khá tốt, ai cũng có việc riêng, ít nói chuyện phiếm. Có hai điều làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều khi quyết định sống lâu dài ở đây. Thứ nhất là về ngôn ngữ. Tiếng Anh của người Singapore thật khác xa với những gì tôi học được. Nhiều lúc nghe thật buồn cười, nhưng biết làm sao được, ngôn ngữ của người ta mà. Thật sự, tôi cũng không gặp vấn đề gì lớn trong giao tiếp — tôi hiểu hầu hết những gì nghe được. Nhưng tôi rất ngại khi nói chuyện, có lẽ một phần vì tôi sợ cách phát âm của mình sẽ bị ảnh hưởng. Thế là tôi tự khép mình trong một cái hộp, quan sát và chờ đợi. Mấy ai biết được, ẩn nấp trong đấy là cả một sự hóm hĩnh và hoạt bát hiếm có… Thứ hai là về công việc. Ứng dụng CNTT rất phát triển ở Singapore, đáp ứng mọi mặt nhu cầu cuộc sống. Mọi người dễ dàng tiếp cận với những tiện ích và công nghệ tiên tiến. Tuy nhiên, ngành sản xuất CNTT, theo tôi, còn khá chậm so với các quốc gia khác trong khu vực. Các công ty Singapore phần lớn làm những dự án của chính phủ hoặc cho các công ty nội địa khác. Do có thị trường nhỏ, mức sống cao nên rất ít công ty nước ngoài mở chi nhánh gia công ở đây. Nguồn nhân lực phát triển CNTT nhìn chung còn khá trẻ, nhưng lại ít quan tâm tới những kỹ thuật mới. Đa phần họ chỉ chuyên một lĩnh vực nào đấy, cũng ít đam mê tìm tòi như thế hệ trẻ ở Việt Nam. Tới nay tôi đã làm cho bốn công ty Singapore, công việc hằng ngày khá đơn giản, không có gì thách thức. Tuy ít có cơ hội để áp dụng kiến thức và kinh nghiệm tích lũy được, nhưng điểm thuận lợi là tôi có thời gian để nghiên cứu những điều mình quan tâm. Chắc chắn nó sẽ hữu ích trong tương lai.

Buổi sáng ảm đạm

8g sáng bước chân ra khỏi nhà, trời tối mịt nhưng không mưa, gió thổi mạnh, vài ánh nhìn hồ nghi. Tôi đưa mắt liếc nhìn đồng hồ cứ ngỡ mới tầm 5g. Đi một đoạn ngang qua cầu vượt dành cho người đi bộ, tôi nhìn xuống thấy tất cả xe hơi đều bật đèn. Mọi thứ trông hệt như cảnh phim về một thảm họa sắp xảy đến.

À không, hôm nay Apple sẽ phát hành điện thoại iPhone 4 thông qua ba mạng viễn thông SingTel, StarHub và M1. Tối qua đi làm về ghé EpiCentre@ION Orchard, được biết các cửa hàng phân phối sản phẩm Apple chưa bán phiên bản không khóa mạng trong đợt đầu. Kiểm tra trang Apple Online Store (Singapore) cũng chưa thấy cập nhật gì. Vậy là tôi phải chờ đợi thêm một thời gian nữa mới mua được chiếc điện thoại mới nhất này.

Mấy tuần nay, tràn ngập trên các phương tiện truyền thông là tin đồn iPhone 4 bị lỗi thiết kế ăng-ten. Trước khi sở hữu iPhone, tôi chưa bao giờ thích thú khi sử dụng điện thoại. Chẳng qua là để giữ liên lạc với thế giới bên ngoài. Tôi yêu thích iPhone vì tin tưởng hoàn toàn vào chất lượng, giá trị và sự tiện dụng của nó. Tôi không tin iPhone chẳng có một tính năng nào làm bạn hứng thú so với tất cả các điện thoại khác. Vậy phải chăng do bạn không có điều kiện tiếp cận nên còn đang phân vân và đồn đại?

Du lịch Singapore: ngày một

Tiếp theo bài viết về kinh nghiệm tìm việc ở Singapore được vài người đọc ủng hộ, tôi xin mạn phép chia sẻ những gợi ý cho một chuyến du lịch đến đảo quốc sư tử.

Ngày nay, khi môi trường làm việc ngày càng chật chội và căng thẳng, nhu cầu du lịch càng tăng cao. Tiềm năng du lịch của Việt Nam là vô cùng, nhưng có lẽ chính chất lượng dịch vụ đánh đu làm nản lòng nhiều du khách. Hơn nữa, du lịch nước ngoài, đặc biệt là sang các nước trong khu vực, đang trở thành xu thế hấp dẫn. Càng có nhiều người đến Singapore để chiêm nghiệm sự khác biệt ở giữa các nét văn hóa hội tụ, đồng thời thỏa mãn nhu cầu mua sắm. Đất nước Singapore nhỏ bé, không có những danh lam thắng cảnh đặc sắc. Cái người ta tìm thấy ở đây là chất lượng dịch vụ, văn minh và hiện đại hóa.

Chuyến đi bắt đầu từ việc đặt vé máy bay. Trừ những ai rộng rãi về tài chính, nhiều người lựa chọn chính sách tiết kiệm cho chi phí đi lại. Tùy từng thời điểm, bạn có thể dễ dàng chọn được cặp vé khứ hồi với mức trên dưới hai triệu đồng (khoảng S$150) từ các hãng hàng không giá rẻ như: Tiger Airways (tigerairways.com), Jetstar Asia Airways (jetstar.com)… Lưu ý: khi đặt vé, nhớ xem kỹ lựa chọn hành lý ký gửi nếu bạn muốn mua sắm nhiều.

Hành khách là người Việt Nam chỉ cần mang hộ chiếu hợp lệ đến cửa khẩu sân bay Tân Sơn Nhất (Sài Gòn) sẽ được cấp phép xuất cảnh. Có một điều trái khoáy là trước khi làm thủ tục lên máy bay, các nhân viên sân bay yêu cầu bạn phải xuất trình vé chuyến về hoặc đi tiếp. Họ bảo đây là quy định từ phía nước bạn, mà trường hợp này là Singapore!? Tôi đã nhập cảnh vào Singapore rất nhiều lần nhưng chưa khi nào được yêu cầu phải xuất trình như vậy cả. Nếu hiểu theo quy định này, bạn sẽ không thể thực hiện một chuyến du lịch tự túc với ngày về chưa xác định.

Khi đến Singapore, thị thực sẽ được cấp ngay tại cửa khẩu. Visa du lịch cho phép bạn lưu trú trong vòng 30 ngày. Cũng xin nhắc nhở, lúc trên máy bay, tiếp viên hàng không sẽ phát cho bạn tờ khai nhập cảnh, gọi là Immigration White Card (IMM27). Bạn nên tranh thủ điền đầy đủ thông tin để khỏi phải mất thời gian về sau. Quá trình làm thủ tục nhập cảnh rất mau lẹ và khách quan. Sau đó, bạn nhận lại hành lý ký gửi (nếu có) trước khi rời khỏi sân bay vào thành phố.

Giao thông công cộng ở Singapore vô cùng thuận tiện với hệ thống xe buýt, xe điện (MRT) và taxi. Thông thường, chuyến xe buýt và xe điện cuối cùng rời ga vào lúc 11g30 tối. Trạm xe điện nằm ở Terminal 2, Changi Airport. Bạn có thể mua vé một lượt (standard ticket) hoặc nhiều lượt (EZ-Link card) tại quầy vé. Nếu chưa quen với hệ thống giao thông và đường sá, bạn có thể nhanh chóng đón taxi vào thành phố. Taxi ở đây lịch sự và đáng tin cậy; bạn không phải lo mặc cả về chuyện tiền bạc. Tuy nhiên, nếu đi sau 12g đêm đến 6g sáng, bạn sẽ phải trả thêm phụ phí.

Ngày đầu tiên, bạn có thể tham quan đảo Sentosa. Đây là một đảo nhỏ nhân tạo nằm cách trung tâm thành phố khoảng 15 phút. Bạn nên dành một ngày để khám phá hết các điểm du lịch trên đảo. Để đến đảo Sentosa, cách đơn giản nhất là mua vé xe điện trên không (Sentosa Express, giá hai lượt là S$6) tại VivoCity (sảnh L, lầu 3), nằm ngay HarbourFront MRT. Tại đây, bạn có thể mua vé cho các trò chơi trên đảo. Thông thường, bạn nên đến khoảng 9g sáng để khỏi phải xếp hàng lâu. Ban ngày thích hợp để đi dạo bờ biển, chụp ảnh kỷ niệm, và tham quan các điểm như: Imbiah Lookout (The Merlion – S$8, Images of Singapore – S$10, Sentosa 4D Magix – S$18, nhớ xem phim Extreme Log Ride), Siloso Point (Underwater World Singapore and Dolphin Lagoon – S$22.90) và Resorts World Sentosa (Universal Studios Singapore – S$66-72). Buổi tối có hai xuất xem nhạc nước hoành tráng (Songs of the Sea – S$10) vào lúc 7g40 và 8g40. Bạn có thể tham khảo thêm thông tin và đặt vé qua mạng tại sentosa.com.sg.

Sau khi xem nhạc nước trở về, thật không còn gì bằng thưởng thức đặc sản cháo ếch tại khu Geylang. Cháo được nấu nhừ, đặc quánh, ăn cùng ếch kho với hành lá và ớt khô. Từ Kallang MRT đi dọc theo đại lộ Sims Ave, cắt ngang bởi vô số các con đường nhỏ từ Lorong 1 đến Lorong 42 Geylang, bạn sẽ bắt gặp nhiều cửa hàng tạp hóa, quán ăn, câu lạc bộ và cả các quán nhậu ven đường. Sinh hoạt về đêm nơi đây thật náo nhiệt với đa số là người dân lao động. (Nhiều người gọi nơi này là “khu đèn đỏ.”) Bạn có thể thử quán cháo ếch trên đường Lorong 11 Geylang. Quán khá nhỏ, giá cả phải chăng, phục vụ rất mau lẹ. Với khoảng S$50 đủ cho nhóm từ 2-4 người (giá tham khảo: S$8/con ếch, mua 3 tặng 1: giá S$22, mua 4 tặng 3: giá S$30). Ngoài ra, đầu đường Lorong 1 Geylang còn có một quán lớn khá nổi tiếng, thực đơn đa dạng, chắc chắn sẽ làm thỏa mãn những thực khách khó tính nhất.

(Còn tiếp…)

Kinh nghiệm tìm việc ở Singapore

Thời gian đầu qua Singapore, bạn bè thường hỏi thăm cách thức tôi tìm việc. Quy trình có dễ dàng không? Có tốn kém gì không? Tôi sẵn sàng tư vấn cho mọi người. Mà nói đúng hơn là chia sẻ một chút kinh nghiệm trong việc này, chứ thật ra bản thân tôi cũng chẳng có thành tựu gì.

Theo tôi biết thì bất cứ ai có đủ bằng cấp và kinh nghiệm làm việc đều có thể xin việc ở Singapore. Nhưng dễ dàng nhất là những người làm việc ngành công nghệ thông tin — vì bản chất ngành này có vài điểm thuận lợi như sau. Thứ nhất, có thể nói về cơ bản, kỹ thuật và công nghệ máy tính không khác biệt giữa các công ty ở bất cứ nơi nào. Thứ hai, chuyên gia CNTT có nhiều điều kiện để tiếp xúc với ngoại ngữ (tiếng Anh), ít nhất là đọc hiểu tài liệu. Ngành CNTT cũng có nhiều nhánh như: thiết kế đồ hoạ, lập trình Flash (ActionScript), lập trình giao diện (XHTML/CSS/JS), lập trình web và ứng dụng (Java, .NET, PHP/MySQL), quản lý mạng… Dễ kiếm việc nhất là lập trình web.

Đấy là vài nét sơ lược để bạn hình dung được thị trường lao động ở Singapore. Một khi đã đủ tự tin, mời bạn đọc tiếp.

Ai cũng muốn tìm việc từ lúc còn ở trong nước, để đến khi qua Singapore sẽ bắt đầu làm việc ngay, vừa tiết kiệm được thời gian và tiền của. Nhưng thực tế thì không phải lúc nào cũng may mắn như vậy. Trước hết, bạn cần bắt tay vào việc chuẩn bị. Hồ sơ xin việc đầy đủ gồm có: sơ yếu lý lịch tự viết (resumé), tuyển tập giới thiệu các dự án đã làm (portfolio) và thư giới thiệu (cover letter). Sau khi hoàn tất, bạn có thể tạo tài khoản miễn phí và đăng hồ sơ ở các trang web tuyển dụng: Monster Singapore (monster.com.sg), JobsDB Singapore (jobsdb.com.sg), JobStreet Singapore (jobstreet.com.sg), JobsCentral (jobscentral.com.sg)… Tôi khuyên bạn nên đăng hồ sơ khoảng hai tháng, ít nhất mỗi tuần nên cập nhật một lần. Ở Singapore, phần lớn việc tuyển dụng đều thông qua một trung tâm dịch vụ việc làm (job agency). Nếu hồ sơ bạn cập nhật thường xuyên thì xác suất được chú ý càng cao. Theo kinh nghiệm của tôi thì rất khó để bạn được gọi phỏng vấn nếu không có mặt ở Singapore. Khi một công ty cần nhân sự cho vị trí mới, họ sẽ gửi yêu cầu tới nhiều công ty dịch vụ khác nhau. Từ đó, mỗi công ty dịch vụ sẽ bắt đầu tìm hồ sơ từ nhiều nguồn. Nên sự hiện diện của bạn ở Singapore là rất cần thiết. Nếu không, hồ sơ của bạn có thể sẽ bị bỏ qua.

Sau hai tháng chờ đợi không có tin tức gì, tôi khuyên bạn nên bay qua đây để tìm việc. Visa du lịch cho phép lưu trú trong vòng 30 ngày. Bạn cần chuẩn bị chi phí để trang trải cho việc đi lại và ăn ở. Tùy mức sinh hoạt mỗi người, nhưng với chi phí một ngàn đô Singapore, bạn có thể gói gém trong vòng một tháng ở đây. Trước khi đi, bạn cần mang theo các giấy tờ cơ bản: hộ chiếu, hình thẻ 4×6, bằng cấp, học bạ, bản sao giấy khai sinh (không cần thiết lắm, có vẫn tốt hơn). Lưu ý: tất cả giấy tờ phải được dịch sang tiếng Anh (nếu bản gốc bằng tiếng Việt).

Đặt chân đến Singapore, nhiệm vụ của bạn là lao vào tìm việc. Mỗi ngày bạn chỉ việc đăng nhập vào các trang web tuyển dụng để cập nhật và gửi hồ sơ xin việc qua email. Theo tôi, quá trình này nhanh hay chậm là tùy vào may mắn của từng người. (Dù bạn có đủ năng lực, bằng cấp và kinh nghiệm làm việc, hồ sơ của bạn cũng chưa chắc được chú ý.) Các công ty dịch vụ làm việc khá chuyên nghiệp. Nếu hồ sơ của bạn thỏa đáng, họ sẽ gọi để hỏi thêm thông tin và mức lương yêu cầu. Sau đó, họ sẽ sắp xếp cho bạn phỏng vấn với công ty khách hàng. Bạn yên tâm sẽ được nhắc nhở và thông tin đầy đủ. Sau khi có kết quả phỏng vấn thành công, họ sẽ hướng dẫn bạn làm các thủ tục xin giấy phép làm việc (work pass). Làm việc cấp chuyên gia có hai loại chính: S Pass và Employment Pass (gồm 3 nhóm: Q1, P1 và P2). Tùy theo mức lương cơ bản, số năm kinh nghiệm và bằng cấp mà bạn sẽ được cấp visa thích hợp.

Nếu trong một tháng bạn chưa tìm được việc làm hoặc hồ sơ xin việc chưa hoàn tất, bạn có thể xin gia hạn visa du lịch thêm 30 ngày hoặc phải rời khỏi Singapore và quay lại sau 5 ngày.

Bạn có thể tham khảo thông tin về các loại giấy phép làm việc, quyền lợi và nghĩa vụ tại các trang web: Ministry of Manpower Singapore (MOM) (mom.gov.sg), Immigration & Checkpoints Authority of Singapore (ICA) (ica.gov.sg), Inland Revenue Authority of Singapore (IRAS) (iras.gov.sg).

Chúc bạn may mắn!

Những chuyến bay

Mấy tháng gần đây do công việc, tôi phải đi về giữa Việt Nam và Singapore một cách thường xuyên. Hầu như tháng nào cũng phải sắp xếp chuyến đi. Thời gian bay tuy ngắn nhưng cả công đoạn trước và sau nhiều khi cũng phiền toái, mệt mỏi.

Đầu tiên là việc mua vé. Để tiết kiệm, tôi phải lên kế hoạch từ trước, tốt nhất là hai tháng. Mọi giao dịch đều qua mạng, nên việc điền thông tin thật chính xác cũng đòi hỏi sự tập trung. Bút sa gà chết mà.

Thứ hai là ngày khởi hành. Trước đó một tuần, tôi đã bắt đầu hồi hộp chờ đợi. Đến ngày bay thì sự lo âu kéo dài nên mọi sinh hoạt cũng xáo trộn đôi chút. Đón xe đến sân bay sớm thì chẳng nói, đi đúng giờ thì cứ sợ trễ chuyến. Tuy chưa lần nào gặp sự cố này, nhưng tâm lý chung là cứ thấp thỏm cho chắc. Nghĩ thật buồn cười!

Thứ ba là sợ hành lý quá cân. Nói thẳng ra là tôi chẳng có mang gì nhiều, nhưng bạn bè nhờ vả nên cũng hơi e ngại. Lúc nhờ thì dường như rất gọn gẽ, nhẹ nhàng nhưng cuối cùng thì thêm thắt vài món. Tôi không việc gì phải bắt bớ hay khó khăn với ai, nhưng xem trọng chữ tín. Tôi quý bạn, một khi đã nhận lời rồi thì sẽ giao nhận nhiệt tình. Nhưng bạn cũng nên tính toán kỹ xem những gì mình gởi có đúng như hứa hẹn ban đầu không nhé. Có vậy thì không ai phiền ai.

Cuối cùng, khi đã lên máy bay thì sợ máy bay rớt. Tôi chẳng sợ chết đâu, chỉ sợ máy bay rơi thôi…

Sau khi hạ cánh và ra khỏi nhà chờ, nhìn những đôi mắt lấp lánh, những nụ cười mừng rỡ và những cánh tay vẫy chào, lòng tôi thật hứng khởi vô cùng. Họ là những người xa lạ, cũng không phải đến đón tôi, nhưng tôi vẫn cứ thấy vui. Vì biết rằng về đến nhà thì người thân vẫn đón chờ tôi như vậy.

Buổi sáng

Buổi sáng thức dậy, 7g30, vội vội vàng vàng hoàn thành những việc cá nhân chán ngắt: đánh răng, tắm rửa, ủi đồ, thay đồ và đi làm. Hôm nay muộn quá nên đành bỏ bữa sáng. Dấu hiệu đi trễ lại nhen nhóm từ mấy ngày nay.

Quãng đường đến trạm xe buýt vẫn im ắng như mọi ngày. Nhớ lúc còn ở Việt Nam, gần khu cư xá Bắc Hải, tầm 5-6g sáng đã nghe ồn ào tiếng xe cộ không bao giờ ngớt. Nhìn qua khung cửa ánh sáng đã rọi vào gian phòng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ những hạt bụi li ti đùa giỡn khắp nơi, rất nhiều trong số đó sẽ chui tọt vào phổi và định cư ở đó. Vẫn còn nhớ những ngày thơ bé cắp sách đến trường. Khuya nào cũng vậy, cứ 4g30 là ba gọi thức dậy để chuẩn bị bài cho buổi học hôm đó. Nhiều hôm mệt quá cứ nằm nướng luôn tới sáng. Vô lớp sẽ được trải qua những giây phút hồi hộp sợ gọi trả bài.

Vi vu đạp xe đến trường là xếp hàng vào lớp luôn. Ngày nào cũng vậy, cũng chiếc xe đạp cũ trên con đường uốn lượn cặp mé sông một bên là vườn cây xanh mát, tôi véo von chở những kỷ niệm êm đềm cùng trang sách, mái trường, thầy cô, bạn bè, gia đình, và cả những ngày tháng ít lo toan, nhiều mơ mộng. Giờ ngồi ngẫm lại chỉ thấy bồi hồi.

Nhiều người gặp cứ hỏi, tôi đi có ngày trở lại? Biết nói thế nào đây? Trong tôi vẫn còn đấy biết bao kỷ niệm về một quê hương yên bình. Nhưng bạn có biết không, cuộc sống vội vã, đua chen ở thành phố đầy rẫy cạm bẫy không còn phù hợp với tôi. Tôi không chối bỏ và cũng không biết làm gì để thay đổi tốt hơn. Vậy nên tôi đi. Thế, tôi có chạnh lòng không? Thưa không, vì tôi vẫn mỉm cười khi gặp mọi người. Nụ cười cho thấy tôi yêu quý cuộc sống này, biết bao.