Tôi có một ước mơ về nước Mỹ, và mọi người đều biết điều đó. Bởi lẽ, tôi vốn sống cởi mở và luôn chia sẻ, kể cả với những người xa lạ. Hôm nay, khi bạn đọc được những dòng này thì tôi đã thực sự đặt chân đến vùng đất hứa.
Mỗi người ai cũng có ước mơ cho riêng mình, dù nhỏ bé hay lớn lao. Bởi đó là động lực khơi nguồn cho sự phát triển và tồn tại. Nếu không có ước mơ, con người khác gì những cổ máy di động, sinh ra chỉ để thực hiện một nhiệm vụ nào đấy.
Ước mơ mỗi người mỗi khác. Có khi đó chỉ là chiếc bóng dưới hồ bạn không bao giờ chạm tới. Nhưng nếu là những kế hoạch cụ thể, bằng niềm tin, phấn đấu và không bao giờ từ bỏ, chắc chắn bạn có thể biến nó thành hiện thực. Và đây là con đường tôi đã đi.
Tôi sinh ra ở nơi mà những ước mơ không được nuôi nấng. Sự khó khăn, thiếu thốn vật chất thường làm chùn bước, trói buộc con người vào những mánh khoé để sinh tồn. Nhưng có thể khi thực sự lâm vào bước đường cùng, người ta sẽ bật dậy và càng mạnh mẽ hơn. Những hạt mầm vẫn đâm chồi dù ở cuối đường hầm tối tăm lạnh giá. Khi đó tôi thèm khát được đến xứ tự do, để được hưởng thành quả từ chính sức lao động của mình.
Tôi quyết định ra đi, vì không thể tiếp tục chen lấn, lừa lọc. Tôi quá chán ngán cảnh ồn ào vội vã, và nguy hiểm thì luôn chựt hờ. Nhưng tôi sẽ tiếc những hàng quán tụ tập bạn bè, cụng nhau ly bia, giành nhau ca hát. Tôi cũng sẽ tiếc những góc trời nho nhỏ, ngồi lắng nghe tâm tư của vài đứa bạn thân, cùng chia sẻ những kế hoạch sắp tới… Nhưng giờ đã xa lắm rồi.
Điểm đến đầu tiên là một quốc gia nhỏ bé, nhưng phát triển vượt bậc, nơi giao thoa giữa văn hoá Á Đông và Âu Mỹ. Thời gian đầu tôi gặp khá nhiều vất vả để có thể hoà nhập vào cuộc sống mới. Nhưng tôi luôn tâm niệm, chỉ cần mình làm việc cật lực và nghiêm túc thì không có gì phải lo lắng cả. Và rồi ngày qua ngày, tôi cứ thế bước tới và dần ổn định.
Tuy nhiên, môi trường nào cũng có mặt phải mặt trái. Càng ở lâu, tôi nhận thấy con người nơi đây thật lạnh lùng, hờ hững. Thật khó để kết bạn, cả với những đồng nghiệp gặp nhau mỗi ngày. Mọi người chỉ chào hỏi xã giao, không ai bận tâm vào cuộc sống riêng tư của người khác sau giờ làm việc. Sẽ không có những cuộc hẹn hò ngẫu hứng, cũng sẽ chẳng có cảnh ngồi lê đôi mách hàng giờ đồng hồ. Cuộc sống chỉ xoay vòng quanh trục công việc.
Ngoài ra, ở nước văn minh lẽ ra mỗi cá thể cần phát triển độc lập, nhưng do bắt nguồn từ sự đa dạng văn hoá, có những cộng đồng tồn tại theo tập thể. Họ sẵn sàng lôi kéo người cùng dân tộc, với năng lực luôn là một dấu hỏi lớn. Hoặc là phải gồng gánh cả guồng máy cho ra những sản phẩm kém chất lượng, hoặc là cùng nhau buông xuôi.
Và tôi lại tiếp tục ra đi. Chặng đường mới có thể sẽ rất gian truân, nhưng tôi sẽ không bao giờ ngừng lại.
Dec 21, 2012 @ 12:27:17
Chúc mừng ku,
Theo dõi mày bao năm, tao biết mày đã làm việc nghiêm túc và chân chính bằng chính sức lực của mình.
Cứ tiếp tục đi nhé.
[paul] Hehe. :”>
Dec 24, 2012 @ 12:45:30
Sư phụ giỏi quá!
Nhớ mang quà về nhá :))
[paul] Chỉ giỏi vòi quà. [-(
Jan 02, 2013 @ 18:03:51
Em chúc mừng anh…Cứ đi là sẽ có đường… Best wishes and happy new year!
[paul] Cảm ơn và chúc bạn iChang! 🙂
Jan 10, 2013 @ 10:18:27
Thì ra con đường thực hiện giấc mơ rất dài và rất gian truân và cuối cùng thì anh cũng thực hiện được ước mơ của mình bằng tất cả ý chí và nghị lực. Em rất khâm phục anh và cũng xin chúc mừng anh với giấc mơ = hiện thực.
[paul] Cám ơn em nhé! Wow, tiếng Việt viết của em tốt quá. 😉
Feb 17, 2013 @ 16:19:34
Ước gì mình là con trai. Vạch ra nhiều điểm đến mà nghiệt cái mình là con gái ba mẹ nào cho đi. Do quá khứ có “vết đen” nên người lớn chẳng tin tưởng mình nữa. Ngày nào cũng đi qua từng đó con đường, thấy từng đó ngôi nhà, loanh quanh trong cái tỉnh nghèo, ở nơi mà con ông cháu cha được trọng dụng hoặc là đi theo đường mòn Hồ Chí Minh là có ngay thảm hoa hồng để đi. Có nỗ lực cũng chẳng làm được gì. Giờ chỉ ước mình là con trai.
[paul] Ai cũng có quyền mơ ước mà bạn. Cái khác là bạn có đủ sức để biến nó thành hiện thực hay không.
Feb 25, 2013 @ 12:38:17
Tình cờ lục lọi trên mạng về xin việc ở Singapore mà em tìm được trang này. Em đã đọc gần hết bài viết của anh, nếu tất cả không phải là hư cấu ^^, thì ngưỡng mộ anh thiệt đấy! Cảm ơn những chia sẻ của anh, nhờ đó mà giờ em thấy tự tin hơn với cái mong ước đi đây đó của mình. Em biết người như anh sẽ thành công, chúc anh có thêm những ước mơ mới nhé!!!
[paul] Vì đây là trang blog cá nhân nên 100% các câu chuyện đều là thật. Tuy nhiên, dưới văn bản viết thì mỗi người sẽ tiếp cận khác nhau. Cám ơn lời chúc của bạn!
Mar 29, 2013 @ 09:32:01
all the best to you…
[paul] Thank you!
May 20, 2013 @ 16:23:43
Vậy là anh tới được Mỹ rồi sao? Em cũng đang mang giấc mơ tới được Mỹ nhưng còn thấy xa xôi quá. Giấc mơ Mỹ đơn giản là có 1 căn nhà, 1 chiếc xe hơi, 1 công việc đủ nuôi gia đình mà sao khó đến thế. Chắc em sẽ tìm đường sang Sing trước giống anh. Chúc anh thành công và đạt được giấc mơ Mỹ!
[paul] Cám ơn bạn và cũng chúc bạn nhiều may mắn! Hiện tại mình vẫn làm việc ở Singapore.
Jul 05, 2013 @ 23:53:20
“Tôi có một ước mơ…” điều này dường như ai cũng đã từng nghĩ đến, ai cũng đã từng nói ra với một người nào đó xung quanh mình! Nhưng để ước mơ trở thành hiện thực lại là một quãng đường rất dài, rất dài! Nhiều người đã bỏ cuộc trên con đường biến ước mơ thành hiện thực!
Jul 10, 2013 @ 02:31:58
Thanh An: Các em hãy biết ước mơ và bắt đầu từ ngay hôm nay để hiện thực hóa ước mơ của mình. Đừng chần chừ một phút giây nào, nhất là khi các em có được sự hỗ trợ rất lớn từ phía các thầy cô trong trường, đặc biệt là UCO!
Jul 29, 2013 @ 17:39:20
Vì thế không có lý do gì để tôi và bạn lại không có một ước mơ, một hoài bão cho mình cho cuộc đời này. Đừng ngần ngại khi phải nói ra ước mơ của mình, bởi như đã nói, nếu không dám ước mơ thì sao có một ước mơ thành hiện thực được! Nhưng nhiều người bỗng giật mình nhận ra rằng, mình chẳng có ước mơ gì hay có người nhận ra rằng chưa một lần được chạm tới giấc mơ! Vì sao ư? Vậy bạn đã ước mơ như thế nào? Hay đơn giản bạn ước mơ mình thật giàu? Ước mơ mình có một chiếc xe hơi, ước mơ mình thật giỏi, ước mơ mình thật nổi tiếng, ước mơ mình thật đẹp trai/xinh gái…vv. Bạn có thấy đó là những ước mơ, ước muốn rất chung chung không? Nó chẳng có một cái đích cụ thể nào để bạn đến cả. Bạn ước mình thật giàu? Thế nào là giàu? Vậy thay bằng ước mơ mình thật giàu bạn phải biết ước mơ một con số cụ thể, bạn muốn có bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngôi biệt thự loại nào, bao nhiêu siêu du thuyền loại triệu đô. Như thế bạn mới có đích mà tới chứ. Tương tự, bạn muốn có một chiếc xe bạn phải ước muốn một cái xe ô tô thật cụ thể, nó là loại xe nhãn hiệu nào, công suất bao nhiêu, ngần nào tiền để mua được nó! Bạn ước mình thật giỏi, vậy khó lắm. Bạn phải có tiêu chí rõ ràng cho việc mà bạn gọi là giỏi ấy, như hoàn thành chương trình thạc sỹ hay tiến sỹ, có bao công trình khoa học…cụ thể nữa vào. Bạn ước mơ mình nổi tiếng ư? Nổi tiếng cỡ nào? Bạn phải cụ thể nó ra. Bạn không thể đạt được ước mơ của mình nếu chỉ ước nó một cách chung chung đại khái. Bạn cũng đừng bao giờ mơ ước mình trở thành một người nổi tiếng nào đó. Ai đó chỉ là cái đích để bạn hướng đến chứ không phải là người mà bạn sẽ trở thành vì đó là điều không thể!
Mar 04, 2015 @ 10:48:52
Hi Paul! Hi Visitor!
Đọc được bài viết & comment của các bạn mình nghĩ thế này, mình cũng có 1 giấc mơ lớn cho cuộc đời của mình. Không phải là thật giàu, thật giỏi. Nhưng để thực hiện được giấc mơ này thì phải giàu và giỏi, nên đành phải tìm kiếm mấy thứ này. Quá trình tìm kiếm đó thật là mệt mỏi, nhàm chán đến mức muốn buông tay. Có nguời nói là do không biết cách dùng thứ kiếm được để tạo niềm vui, hay do động lực không đủ lớn. Nhiêu đâu mới là lớn? Như thế nào mới đủ để quét sạch những vụn vặt cuộc sống, những thứ bào mòn giấc mơ của mình?